Notice: Undefined index: HTTP_ACCEPT_LANGUAGE in /home/gconnect/public_html/index.php on line 16
Điểm bốn - Du học Thụy Sỹ | Quản trị khách sạn | GConnect Hospitality Education

Điểm bốn

Dù tôi có là ai, tôi cũng sẽ không bao giờ nhận được ưu tiên, nếu tôi không gắng hết sức mình…

Một chiều đi trên con đường này, bao kỷ niệm chợt sống trong tôi. Về lại trong sân ngôi trường này còn đâu đây nỗi nhớ vô bờ…”. Ở ký túc xá, mỗi lần nghe bài hát đó, tôi nhớ biết bao cái thuở lên chín lên mười, đến trường với quyển vở quăn góc hai đầu, cái thước kẻ gỗ lem nhem mực tím và đôi khi cả củ khoai nướng còn chưa chín. Tôi nhớ con đường quê mẹ tôi gánh gồng bao buổi chợ thành con đường đến trường của tôi. Và nhớ nhất cô giáo tiểu học của mình…

Những bài văn miêu tả thời cấp một giúp tôi biết gọi tên và quan sát mọi sự vật xung quanh. Trong bài văn tả cô giáo, tôi đã tả cô với mái tóc buông ngang vai. Mái tóc ấy thường xõa trên trang giấy lem nhem vết mực của tôi mỗi khi cô ân cần đến tận chỗ tôi giảng bài.

Tôi rất nhớ mùi bồ kết trên mái tóc ấy giống với mùi thơm trên tóc mẹ. Rồi đôi bàn tay dịu dàng đã nâng tôi dậy, vuốt sạch bụi đất khi tôi trượt chân ngã ở sân trường.

Những bài văn miêu tả chính xác và lém lỉnh của tôi thường được cô cho điểm cao. Giờ văn nào cô cũng gọi tôi lên đọc bài văn mẫu để bình luận. Lúc đầu còn thinh thích, hơi vênh mặt lên tự hào với các bạn chung lớp. Nhưng mãi rồi cũng chán. Nên có một hôm tôi mặc kệ, không thèm làm bài ở nhà.

Hôm sau như thường lệ, cô gọi tôi lên đọc bài. Tôi cuống quýt viết nghều ngào được phần mở bài rồi đứng lên đọc. Bài văn của tôi chỉ có phần mở bài. Cô khen phần mở bài hay và chấm cho tôi bốn điểm. Đúng với những gì tôi đã làm được, không du di cho tôi hứa hẹn sẽ làm đầy đủ lần sau.

Tôi òa khóc, nhưng đã học được một bài học lớn: Dù tôi có là ai, tôi cũng sẽ không bao giờ nhận được ưu tiên, nếu tôi không gắng hết sức mình.

Bài văn dở dang chỉ có mở bài ấy sau này tôi đã viết lại không biết bao nhiêu lần trong trí nhớ. Những lúc chùn lòng. Những lúc tự mãn muốn được ngơi nghỉ. Những lúc tự nhủ hay là phó mặc, chờ vận may đến…Hàng ngàn con điểm đã đi qua tuổi học của tôi. Nhưng chẳng có điểm số nào in sâu như điểm bốn của cô giáo tiểu học ngày ấy.

VŨ THỊ HUYỀN TRANG (K9, Khoa ST-LL&PB Văn học, ĐH Văn hóa HN)