Những chuyến đi bằng bè

Thật khó mà tin được rằng ngoại cảnh của hai chuyến đi vẫn là giống như nhau. Sự khác biệt chỉ nằm trong thái độ và cách suy nghĩ. Nếu có cơ hội tự lựa chọn một người dẫn đường, ai cũng sẽ chọn một người như Buzz…

Nhưng đến khi kết thúc chuyến đi, thì tôi lại thấy rằng, chính ở cuộc phiêu lưu thứ hai, chúng tôi mới như được mở mang đầu óc và cảm thấy mình thật bé nhỏ, khiêm tốn – nhưng cũng cực kỳ hạnh phúc
Tôi đã từng có dịp đi bằng bè trên sông Motu ở New Zealand hai lần vào năm ngoái. Cuộc hành trình kéo dài 4 ngày này đưa chúng tôi đi tham quan một trong những vùng hoang dã cuối cùng ở North Island.

Chuyến đi đầu tiên, chúng tôi được “Buzz” dẫn đường. Buzz là một hướng dẫn viên người Mỹ với kinh nghiệm dày dạn về đi bè và anh có rất nhiều câu chuyện để kể về những dòng sông hùng vĩ như sông Colorado ở Mỹ. Với một người dẫn đường như Buzz, thì chẳng có lý do gì phải sợ bất kỳ một dòng chảy nào, dù nhanh đến đâu, của sông Motu.

Trong nửa ngày đầu tiên, ở những khu vực sông êm đềm, chúng tôi dành thời gian phát triển kỹ năng đội nhóm và hợp tác. Chúng tôi phải luyện tay chèo thật giỏi, và phong cách kỷ luật, làm theo mệnh lệnh mà không đặt câu hỏi nào cả – đó là điều hết sức cần thiết. Bởi vì ở những đoạn thác với dòng nước như sôi lên giận dữ, thì không có chỗ cho bất kỳ sai lầm nào. Khi Buzz hét vang át tiếng gầm của dòng nước, thì phản ứng nhanh chính là điều tối quan trọng.

Chúng tôi như khống chế được dòng sông Motu. Ở mỗi đoạn thác, chúng tôi đều “đánh bại” dòng nước và vượt qua đó. Những tiếng ra lệnh đanh thép của Buzz được đáp lại bằng những tay chèo mạnh mẽ của chúng tôi, và chúng tôi đưa chiếc bè đi hoàn toàn đúng theo kiểu mà Buzz muốn.

Đến cuối cuộc hành trình, ai cũng có cảm giác tuyệt vời của chiến thắng. Chúng tôi đã thắng. Chúng tôi đã chứng minh được rằng chúng tôi mạnh hơn. Chúng tôi biết rằng mình có thể làm được. Chúng tôi cảm thấy dễ chịu và cảm thấy uy lực. Vẻ bí ẩn và uy nghiêm của Motu đã bị khuất phục.

Lần thứ hai chu du trên sông Motu, tôi cho rằng những trải nghiệm mà mình đã có từ chuyến đi trước là điều vô giá và sẽ khiến cho mọi người phải kinh ngạc. Nhưng lần này, hướng dẫn viên lại là một người New Zealand ăn nói rất nhẹ nhàng. Thậm chí, có vẻ như không thể nghe nổi giọng anh ấy giữa tiếng ồn của những dòng thác.

Khi chúng tôi đến gần dòng thác đầu tiên, anh ấy thậm chí còn không cao giọng lên một chút nào. Anh ấy không cố nắm quyền chỉ huy chúng tôi hay dòng sông. Dịu dàng và lặng lẽ, anh ấy như cảm nhận tâm trạng của dòng sông và quan sát từng xoáy nước nhỏ. Không có màn kịch tính nào. Không có tiếng la lối nào. Không có cuộc thi nào để chiến thắng. Anh ấy yêu dòng sông.

Chúng tôi vượt qua mỗi dòng thác một cách nhẹ nhàng, và sau một ngày, dòng sông trở thành bạn của chúng tôi, không phải kẻ thù, cũng không phải đối thủ. Anh hướng dẫn người New Zealand không phải là người dẫn đường hay chỉ huy chúng tôi, mà chỉ là một người có độ nhạy cảm với sông nước tinh tế hơn chúng tôi. Tiếng cười thay thế cho sự căng thẳng.

Thế rồi anh bạn người New Zealand cũng có thể nghỉ ngơi và để tất cả chúng tôi lần lượt làm người hướng dẫn. Một cái gật đầu lặng lẽ đủ để tạo sự chú ý đối với những thứ mà chúng tôi không nhìn thấy do thiếu kinh nghiệm. Nếu chúng tôi phạm sai lầm, thì chúng tôi sẽ cùng cười và lại đến lượt người khác dẫn đường.

Chúng tôi bắt đầu thấu hiểu được sự bí ẩn của Motu. Giờ đây, giống như anh bạn người New Zealand, chúng tôi lắng nghe dòng sông và cẩn thận quan sát những thứ mà lần đầu tiên chúng tôi thậm chí đã không để ý.

Đến cuối cuộc hành trình, chúng tôi không vượt qua cái gì cả, ngoại trừ chính bản thân mình. Chúng tôi không muốn bỏ lại người bạn của mình, tức là dòng sông. Đã không có cuộc thi nào, cho nên không có ai giành chiến thắng. Thay vào đó, chúng tôi hòa nhập thành một với dòng sông.

Thật khó mà tin được rằng ngoại cảnh của hai chuyến đi vẫn là giống như nhau. Sự khác biệt chỉ nằm trong thái độ và cách suy nghĩ. Nếu có cơ hội tự lựa chọn một người dẫn đường, ai cũng sẽ chọn một người như Buzz. Nhưng đến khi kết thúc chuyến đi, thì tôi lại thấy rằng, chính ở cuộc phiêu lưu thứ hai, chúng tôi mới như được mở mang đầu óc và cảm thấy mình thật bé nhỏ, khiêm tốn – nhưng cũng cực kỳ hạnh phúc.