Bạn không thể luôn luôn chơi trong vùng an toàn của mình, nếu bạn muốn SỐNG TRỌN VẸN.
Một phóng viên trẻ muốn tìm hiểu về ngành nông nghiệp, nên anh gọi cho một bác nông dân và hỏi:
– Vụ mùa lúa mỳ của bác năm nay thế nào rồi ạ?
– Tôi có trồng cọng lúa mỳ nào đâu – Bác nông dân đáp.
– Thật ạ? – Anh phóng viên ngạc nhiên – Tôi tưởng vùng bác ở là nơi chuyên trồng lúa mỳ.
– Ừ thì có người bảo thế – Bác nông dân nói – Nhưng tôi sợ rằng năm nay không có đủ mưa để trồng lúa mỳ.
– À, vậy ngô thì sao ạ? Ngô năm nay có tốt không ạ? – Anh phóng viên trẻ hỏi tiếp.
– Năm nay tôi chẳng trồng ngô. Tôi sợ bọn rệp làm hỏng hết ngô.
– Thế còn cỏ linh lăng?
– Không. Tôi e rằng giá sẽ tụt.
– Chà, vậy thì… – Anh phóng viên ngập ngừng – Tóm lại là bác trồng gì ạ?
– Chẳng gì cả – Bác nông dân đáp – Tôi cứ phải đảm bảo an toàn.
Đúng là có một số người THỰC SỰ thích ở trong vùng an toàn. Như trong một bài hát cũ:
“Cô dâu, mái tóc bạc trắng, tựa vào cây gậy,
Từng bước đi, không chắc chắn, đều cần dẫn dắt,
Trong khi bước đi giữa hai hàng ghế của nhà thờ,
Với nụ cười mệt mỏi, yếu ớt, không có răng,
Chú rể ngồi trong xe lăn, đi tới.
Vậy cặp đôi già cả sắp cưới này là ai?
À, bạn sẽ biết khi bạn tìm hiểu thật kỹ,
Rằng đây là cặp đôi thận trọng nhất,
Hiếm có nhất,
Họ đã đợi đến khi đảm bảo có một đám cưới và một cuộc sống tốt!”
Bạn có thích đảm bảo an toàn? Ai mà chẳng thích được an toàn, nhưng, có lẽ chính bạn cũng biết, rằng một số điều tuyệt nhất trong cuộc sống chỉ có thể được tìm thấy sau khi chúng ta dẹp chút thận trọng sang bên. Tôi học được bài học đó khi chơi bóng chày hồi nhỏ. Khoảng cách chừng ba mươi mét chưa bao giờ có vẻ xa như khi bạn phải cố chạy đến chốt gôn thứ hai. Và đã hơn một lần, tôi quăng mình ra để cố chạm được vào góc thứ hai, nhưng tôi không thể quên được cảm giác của những lần đó: lo lắng, hồi hộp, nhưng rồi thành công. Vui mừng, Phấn khích. Thật xứng đáng để chịu chút rủi ro.
Có một bài học cuộc sống ở đây: Bạn không thể tới được chốt gôn thứ hai, trừ phi bạn phải chạy khỏi chốt gôn thứ nhất đã. Trong một số việc, tình huống đúng là “tất cả hoặc không có gì”. Chạy thẳng đi hoặc đứng nguyên tại chỗ, vì bạn sẽ không được thay đổi ý định giữa chừng.
Đôi khi bạn cần có can đảm để làm những gì bạn chưa từng làm và đi tới nơi bạn chưa từng tới. Nó giống như chạy tới chốt gôn thứ hai – cho dù quyết định lớn trước mắt bạn là gì, thì giải pháp tốt nhất thường sẽ được đưa ra dựa trên sự can đảm, chứ không phải là nỗi sợ hãi.
Nếu bạn có điều gì đó hối hận vào 20 hay 30 năm sau, chúng sẽ là gì? Tôi không nghĩ rằng tôi sẽ hối hận về những điều tôi đã làm, mà khả năng sẽ là về những điều tôi lẽ ra đã có thể làm, nhưng lại sợ không dám thử. Những khi tôi sợ không dám nắm lấy cơ hội vì lo rằng mình có thể bị từ chối hay bị nghĩ là ngớ ngẩn, ngu ngốc. Những khi tôi sợ không dám làm điều gì đó mới mẻ – hoặc thực hiện một thay đổi – vì lo rằng mình có thể sẽ thất bại.
Claude Thomas Bissell, tác giả và nhà giáo dục người Canada, đã nổi tiếng với lời nói về việc sống một cuộc sống trọn vẹn:
“Hãy mạo hiểm hơn mức mà người khác nghĩ là an toàn.
Hãy quan tâm hơn mức mà người khác nghĩ là thông minh.
Hãy mơ ước hơn mức mà người khác nghĩ là thực tế.
Hãy kỳ vọng hơn mức mà người khác nghĩ là có thể.
Bạn không thể luôn luôn chơi trong vùng an toàn của mình, nếu bạn muốn SỐNG TRỌN VẸN.